ThaiDuong-Jupiters 530

Hue

Home
Our Purpose
530-List
530-history
Stories/poems
Members Page
The Road
Picture Gallery
Links

Em đi
Phượng đỏ, mưa buồn…

Em đi phượng đỏ cố đô
Mưa rơi thành nội sống xô đôi bờ
Hương Giang lặng lẽ đợi chờ
Kim Long ṃn mơi, dật dờ Ngự Viên
Áo em trắng xóa Trường Tiền
Con đ̣ Bến Ngự ngủ yên đêm tàn
Nguyệt Biều một chuyến đ̣ ngang
Đưa em về bến Thuận An cát vàng
Bâng khuâng chuông đổ Từ Đàm
Trống khua Diệu Đế, Phú Cam ai về ?
Tịnh Tâm sen ngát bốn bề
Đông Ba, Gia Hội đi về có nhau
Thôn Vỹ xanh ngát hàng cau
Leo con dốc nhỏ Nam Giao gập ghềnh
Văn Lâu câu hát bồng bềnh
Chuông chùa Thiên Mụ chày ḱnh vọng xa
Bạch Hổ soi bóng trăng tà
Thông reo núi Ngự mịt mờ ngàn thâu
Sân ga Huế đón chuyến tàu
Đưa người viễn xứ dạ sầu triền miên
Ngọ Môn đứng bóng im ĺm
Kỳ Đài đơn độc nỗi niềm vọng xưa
Chiều nay xứ Huế trời mưa
Giọt buồn đọng lại cho vừa nhớ nhung …


Phạm Hữu Miên
Montreal

 

 

 

Bữa mô mời bạn vô chơi Huế
                              Đoàn Hải

 
 

Có lẽ từ cái thuở long lanh đáy nước in trời thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng (Kiều), Huế đă nhờ ḍng sông xanh truyền đi tín hiệu thơ, Huế đă mượn cảnh và người để gởi vào không gian trầm mặc bản thông điệp thơ và từ đó những cơn gió trên sông đă chở thơ đi khắp nơi.

 

Nguyễn Du đă nh́n thấy Huế qua một vần trăng:

 

Hương giang nhất phiến nguyệt

Kim cổ hứa đa sầu

(Một vầng trăng sông Hương

Cổ kim buồn khôn xiết)

 

Với Cao Bá Quát, con người chỉ chịu cúi đầu trước hoa Mai, sông Hương mang hào khí Trường giang như kiếm lập thanh thiên (Sông dài như kiếm dựng trời xanh). Văn Cao đă từng khẳng định: Huế là một nguồn sáng tạo của tôi trong những năm 40. Thơ và nhạc là điều tôi t́m từ nguồn ấy. Có lẽ lịch sử và cảnh vật của cố đô có những điều gây cảm xúc cho sáng tạo.

 

Thế rồi một đêm đàn lạnh trên sông Huế Ôi nhớ nhung hoài vạt áo xanh, Văn Cao nhà thơ đă ngẩn ngơ v́ Thuyền xuôi về bến mô thuyền hỉ Sông trắng bờ xa lộ bóng nhà (Một đêm tàn lạnh trên sông Huế).

 

Viết về Huế, có lẽ bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ là bài nổi tiếng nhất. Bài thơ dựng lên một bức tranh Sương khói mờ nhân ảnh về cảnh Huế, người Huế:

 

Sao anh không về chơi thôn Vĩ

Nh́n nắng hàng cau nắng mới lên

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền

 

Về câu thơ Lá trúc che ngang mặt chữ điền, có nhiều ư kiến không thống nhất. Có người cho rằng mặt chữ điền là khuôn mặt của cô gái Huế phúc hậu đoan trang, nhưng cũng có ư kiến cho rằng mặt chữ điền thường để chỉ khuôn mặt của nam giới, mà trong câu thơ chính là khuôn mặt của tác giả khi t́m đến vườn nhà cô gái và bị Lá trúc che ngang.

 

Đọc kỹ khổ thơ, tôi thấy mặt chữ điền trong câu cuối phải là khuôn mặt của người con gái thôn Vĩ, không thể là khuôn mặt của tác giả. Tại sao? Chỉ v́ người con gái mặt chữ điền là h́nh ảnh trung tâm của bài thơ. Nàng mang vẻ đẹp phúc hậu được xem là vẻ đẹp lư tưởng của người con gái Huế trong thời đại nàng đang sống. tất cả đều rơ ràng, nàng đứng sau khóm trúc, nhưng h́nh ảnh nàng hiện ra rơ nét vớimặt chữ điền trong khi đó nắng mới lên trên những hàng cau và hoa bắp lay ngoài bến sông. Cảnh Huế, người Huế hiện ra rất thực nhưng cũng rất thơ. Người con gái thôn Vĩ dù được xây dựng bằng sương khói mờ nhân ảnh, dù Áo em trắng quá nh́n không ra th́ nàng vẫn là nguyên mẫu của cô gái Huế trong đời thường.

 

Trong bài Tạm Biệt của Thu Bồn, phải chăng chúng ta cũng gặp h́nh ảnh rất thực của người con gái Huế?

 

Từ ḍng sông Thu của quê hương, Thu Bồn ra Huế với một trái tim nồng nhiệt:

Xin chào Huế một lần anh đến

Để ngàn lần anh nhớ trong mơ

 

Anh cất công đi t́m người con gái không phải bước ra từ sương mù của những giấc mơ đời hư ảo mà là một người con gái có thực. Anh nghĩ thế và anh tin thế:

 

Em rất thực nắng th́ mờ ảo

Xin đừng lầm em với cố đô

 

Cái hay của ngôn ngữ thơ được biểu hiện ở cách dùng từ ngữ tương phản: một lần đến ngàn lần nhớ, em rất thực nắng mờ ảo. Cũng v́ vậy mà em là cô gái cố đô nhưng em không phải là cố đô. Cố đô mơ màng, lung linh h́nh sương bóng khói, nhưng em hiện ra giữa đời rất thực, hồn nhiên như mây trời, trinh trắng như màu áo học tṛ. Trong khung cảnh những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lăng, em hiện hữu mặt trời vàng và mắt em nâu, em dịu dàng nón rất Huế nhưng đời không phải thế, Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng.

 

Tuy vậy tôi vẫn không vội tin lời nhà thơ nói bằng ngôn ngữ của trái tim và bằng ngôn ngữ của tư duy h́nh tượng. Nhà thơ nhắc chúng ta rằng, Xin đừng lầm em với cố đô, để rồi nhà thơ là người thứ nhất không nhớ lời nhắc của chính ḿnh:

 

Áo trắng hỡi, thuở t́m em chẳng thấy

Nắng mênh mang mấy nhịp Trường Tiền

 

Và:

Nhịp cầu cong và con đường thẳng

Một đời anh t́m măi Huế nơi đâu.

 

Rơ ràng trong thơ Thu Bồn, em và cố đô đă ḥa nhập làm một. Có thể nhà thơ t́m Huế nơi những ngôi đền cổ, chén ngọc giờ ch́m dưới đáy sông sâu, có thể anh phát hiện Huế nơi nhịp cầu cong và con đường thẳng, nhưng chính anh đă thấy:Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng. Và như thế, nhà thơ yêu Huế qua h́nh ảnh cô gái Huế và ngược lại.
 
 

phancu08.jpg
Tan truo`ng ve^`

songhuong.jpg
So^ng Huong

ngomon3.jpg
Ngo. Mo^n

cuudinh.jpg
Cu?u di?nh va` em

aotrang.jpg
A'o tra('ng em ho`a na('ng lung linh

phohue.jpg

moon.jpg
Moon over Hue

Moon over Hue
People have said to me,"Once you drink the water, you talk like the natives, think like the natives, act like the natives." Maybe it really is in the water. Or it's the beautiful sun setting over the Perfume River. Or the bright orange moon rising behind the treeline towards the dark starlit sky, or even the tranquility in the waves of the constantly flowing river. Whatever the spell that binds me, it has kept me up many nights conjuring up the vivid images of Hue's landscape.
 
Perhaps I am a little bit biased, having lived in Hue, but who can deny the beauty of the gently flowing So^ng Hu+o+ng that runs through the heart of the city? I would rise before the dawn on misty mornings to sit on the Trang Tien bridge and to watch the waves gently flow under me, carrying with them how many tears shed by lovers along the banks, how many dreams wished and sworn upon them, how many promises and secrets overheard by them. What infinite wisdom is passed onto these solent waves by the ageless mountains of central of Vietnam? What cries of pain do they carry to the vast ocean? In the evenings following a full moon, I would sit on the bank of the River, sipping French iced coffee, mesmirzed by the bright orange moon as she emerges from behind the horizon of trees and glides her wat with imperceptibly small yet graceful strides to join the stars in the dark night skies. The Moon, in all her elegance, would cast her soft glow on the waves below as if to invite the River to join her in a silent and delicate dance. How many lovers emulated this intricate dance in the moonlight by the river? What poetry was composed by kings and peasants alike under these brilliant stars?
 
I remember riding my bicycle along the bank of the Perfume River towards the famous Linh Mu Pagoda on the night of my last full moon in Hue. The Moon was only my guide along the side of the River, lighting my war towards the Pagoda and beyond. I saw small rice paddies give way to small crops of corn by the water. I heard the cries of crickets and songs of insects fill the night. I took in the warn moist air, letting it spread to my lungs, through my body and into my soul. This night, I was to leave my heart at the Pagoda, forever promising it to this city. And I would do it no other way than under the Moon and by the River in Hue.
Giang Thanh

linhmu2.jpg
Hue^' la` Tho

 

 

Hue was the capitol of Vietnam, the feudal sovereignty, from 1744 when the Nguyen lords controlled all of southern Vietnam from the city. The dynasty of the Nguyen family lasted (in theory) from 1802, when Nguyen Anh defeated rebels to control the city, until 1945, when the last emperor abdicated. The city was severely damaged in the 1968 Tet offensive during the American war, when house-to-house fighting lasted for weeks, but many architectural gems remain and are well worth a visit.

Hue is divided between the older fortified Citadel, containing almost everything interesting, and the new, smaller sprawl that has developed across the river. The new side contains most of the facilities, the hotels, restaurants, travel agencies, and banks. People come to Hue to see the old Imperial complex, the Citadel and the Forbidden city, the pagodas, and the many tombs of the emperors that lie a few kilometers south of the city. Each tomb is a walled compound containing temples, palaces, and lakes.

Hue is a quiet, relaxing city, big enough to be interesting but small enough to bicycle around. The food is great, the best in Vietnam, and the women are supposed to be the most beautiful in the country.

The coastline between Hue and Nhatrang is unimaginably beautiful.

trngtien.jpg
6 va`y 12 nhi.p

vnhue090.jpg

      Thai Duong 530 Fighter Squadron, A-1 Skyraiders, Cu Hanh-Pleiku Air Base, Vietnam