Mẹ Việt Nam

 

Việt Nam ơi, làm sao ta quên được

Những tháng ngày vừa tập nói A, Ê

Những chiều hôm Mẹ đứng đón ta về

Cây kẹo nhỏ vòng tay không mực thước

Ta lớn lên với trái tim đi trước

Dâng Mẹ ta người muôn thưở ta yêu

Nhớ ngày xưa bé bỏng mẹ nuông chìu

Rồi nhen nhúm trong lòng ta ái quốc

Qua trang sách dạy con mình học thuộc

Sống anh hùng và phải biết hy sinh

Trong loạn ly cũng như lúc thanh bình

Cho xứng đáng là người dân nước Việt

Mẹ Việt Nam là dòng sông xanh biếc

Như Hàn Giang, Sông Bé, Thu Bồn

Một tấm lòng vời vợi đỉnh Trường Sơn

Và bát ngát tựa Thái Bình xanh thẳm

Mẹ Việt Nam là những gì cô đọng

Của tinh anh non nước mấy ngàn năm

Nhớ ngày đi ta quay lại bao lần

Nhưng vẫn thấy Mẹ mình trông theo mãi

Khi gỉa biệt không biết ngày rở lại

Con đường xưa còn dấu mẹ ta khổng

Nơi chiều chiều ra đó mắt vời trông

Tựa thưở bé khi con mình tan học

Ôi đời ta tưởng chừng qua cơn lốc

Vẫn hồi sinh sau một cuộc chiến dài

Từ lâu rồi mãi mãi đến ngàn sau

Tình non nước cùng trái tim nhịp đập

Những lời ru trong vòng tay ấm áp

Của mẹ mình từ bé thưở xa xưa

Đã dẫn truyền xuyên suốt cả đời ta

Thành hùng tráng của người dân nước Việt

Rồi mang đi cả nỗi lòng

Xa quê nhớ Mẹ biết ngày nào nguôi

Lên non ta ngắm biển ngoài

Cuối trời xanh thẳm có người ta thương

Nhà ta ở phía cuối đường

Có giàn hoa mướp ủ hương phấn vàng

Ước gì theo gió bay sang

Mang hương trả lại cho giàn mướp kia

Trả hoa lá rụng lại cành

Trả máu trở lại cho cây xanh hoài

Ngày ngày ra đó dạo chơi

Mẹ ta nhớ lại có người mẹ thương

Giàn hoa che nắng quanh tường

Dưới hoa có Mẹ ta thương suốt đời!

 

Phạm Phan