Con đường xưa anh đi...
"Người
từ vô lượng tái sanh
Đi
qua trần thế mang t́nh nhân gian
Rồi
từ cuộc mộng vừa tan
Quê
hương một độ bàng hoàng ra đi
Ngày
về bạc tóc hài nhi
Nắng
chiều nhẹ đổ thầm th́ trên vai" (T.Tâm Thiện)
…từ thưở nào cát bụi tạo h́nh anh…nước Việt
Nam, Trời Đất định…
trên con đường hành hương đi t́m lại bổn lai diện mục của chính
ḿnh…anh dừng lại, làm người con nước Việt…
Mẹ Việt Nam ẵm bồng, bảo bọc, hàm dưỡng
anh trong ḷng biển yêu lai láng và hằng hữu của Mẹ…Mẹ nuôi anh bằng ḍng
sữa ngọt ngào của các sông lạch uốn quanh đồi núi hùng vĩ, bằng những
trái cây đủ sắc màu xanh tươi, đồng ruộng mênh mông ngập lúa vàng, hột
cơm thơm ngào ngạt…
…anh lớn lên, Mẹ tiễn anh vào trường…hằng
năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, và trên không có những
đám mây bàng bạc. Mẹ tôi nắm lấy tay tôi…
…rồi…
Mẹ đưa anh vào quân ngũ, huấn luyện anh trở
thành một phi-sĩ bảo vệ tự do. Mẹ hun đúc anh trở thành cánh chim đại
bàng Bảo Quốc Trấn Không…
…rồi…một sớm một chiều…
…Mẹ đă khô hai hàng lệ, tiễn anh đi làm chim
biệt xứ...
…nửa đời c̣n lại, anh làm chim Việt hoài Nam,
anh sống trong nỗi nhớ Mẹ vô vàn pha lẫn niềm ưu tư bất hiếu…
Mẹ ngậm ngùi, xót xa chờ đàn chim trở lại…ngày
tháng qua, Mẹ trở thành ḥn đá vọng tử…
anh sống đời lính ǵa xa quê hương trên vùng đất
tạm, chờ ngày về với Mẹ, mong được làm một người phu quét đường,
hốt lá vàng làm bằng chứng thương Mẹ…
và bây giờ…
c̣n lại chăng là những dấu chân chim mà anh đă để
lại trên đoạn đường chim bay lộng gío của một thời đă qua…
![](http://members.optusnet.com.au/vnaf2/documents/VNAFlogo/530th%20FS%20A-1.jpg)