|
 |
|
 |
Subject: |
Bài Viết Rất Cảm Động Của Phu Nhân Tướng Lê Văn Hưng |
|
Author: |
togia9 |
|
- “Alô, Alô, ai đây?” - “Dạ thưa
chị đó à? Hồ Ngọc Cẩn đây”. Tôi bàng hoàng: - “Anh Cẩn!
Có chuyện chi cần không?” Tôi cố gắng giữ giọng nói cho bình thường,
để Cẩn không nhận biết sự việc xảy ra. Trong điện thoại, về
phía Cẩn, tôi có nghe tiếng súng lớn nhỏ thi nhau nổ ầm ầm. Cẩn hỏi: -
“Thiếu Tướng đâu chị? Cho tôi gặp ông một chút”. Tôi lúng túng
vài giây: - “Ông đang điều động quân ngoài kia”. - “Chị
chạy ra trình Thiếu Tướng, tôi cần gặp. Trung Úy Nghĩa đâu chị?” -
“Nghĩa đang ở bên cạnh Thiếu Tướng. Cẩn chờ một chút nhé”. Tôi
áp chặt ống điện thoại vào ngực. Mím môi, nhìn xác Hưng rồi nhìn sang Nghĩa
tôi hỏi: - “Đại Tá Cẩn đòi gặp Thiếu Tướng, làm sao bây giờ
Nghĩa?” Nghĩa lúng túng: - “Cô nói Thiếu Tướng chết rồi”. -
“Không thể nói như vậy được. Đại Tá Cẩn đang cự chiến
với Việt Cộng”. Trí óc tôi chợt lóe sáng phi thường. Tôi muốn Cẩn
chiến đấu anh hùng. Sống anh hùng. Chết anh hùng. Tôi đưa máy lên giọng quyết
liệt: - “Thiếu Tướng không thể vào được. Cẩn cần gì cứ
nói. Tình hình ở Chương Thiện ra sao? Anh còn đủ sức chiến đấu không?
Tinh thần binh sĩ thế nào? Địch ra sao?” - “Tụi nó dần tụi
tui quá. Tinh thần anh em vẫn cao. Chị hỏi Thiếu Tướng còn giữ y lịnh
không?” - “Cẩn vui lòng chờ chút”. Tôi lại áp chặt ống điện
thoại vào ngực. Cắn chặt môi suy nghĩ. Tôi hiểu lời Cẩn hỏi. Trong tích
tắc tôi biết khó cứu vãn tình thế. Nhưng tôi muốn Hồ Ngọc Cẩn phải
luôn hiên ngang hào hùng. Tôi quyết định: - “Alô. Cẩn nghe đây: Lịnh Thiếu
Tướng. Ông hỏi Cẩn có sẵn sàng tử chiến?” Cẩn đáp thật
nhanh: - “Lúc nào cũng sẵn sàng, chớ chị!” - “Tốt lắm,
vậy thì y lịnh”. - “Dạ, cám ơn chị”. Tôi buông máy gục
xuống bên xác Hưng. Nước mắt trào ra, tôi kêu nho nhỏ: - “Vĩnh biệt
Cẩn. Vĩnh biệt Cẩn!” “Anh Cẩn ơi, hồn linh anh có phảng phất
đâu đay, khi tôi ngồi viết lại những dòng này, nước mắt rơi trên giấy,
Anh có biết cho rằng trả lời điện thoại với anh rồi, tôi đau khổ
tột cùng không? Tha thứ cho tôi!” Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn đã chiến đấu
đến viên đạn cuối cùng, anh đã hiên ngang hào hùng đến giờ phút chót của
cuộc đời. Hiểu rõ Hưng, hiểu rõ tôi, bên kia thế giới không thù hận, chắc
anh hiểu rõ tâm trạng của tôi lúc bấy giờ, hẳn anh tha thứ cho tôi? Kính thưa
toàn thể quý vị thuộc thân bằng quyến thuộc của Đại Tá Cẩn. Kính
thưa quý vị đã đọc những giòng chữ này. Xin quý vị chớ trách tôi sao dám
quyết định. Ngộ biến tùng quyền. Tướng Hưng đã chết. Thiếu
Tướng Nguyễn Khoa Nam chưa liên lạc được. Vợ người lính nghĩa
quân trưởng đồn, khi Việt Cộng tấn công, chồng chị bị tử thương,
chị đã thay chồng phản công ác liệt. Tôi không thể để một người
như Hồ Ngọc Cẩn đưa tay đầu hàng, hạ mình trước Việt Cộng
vào dinh tỉnh trưởng Chương Thiện. 11 giờ đêm ngày 30 tháng 4, 1975. Điện
thoại lại reo. Lần này, chính giọng của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam: -
“Alô, chị Hưng!” Tôi vừa khóc, vừa đáp lời Thiếu Tướng: -
“Thưa Thiếu Tướng…” Giọng Tướng Nam buồn bã
u uất: - “Tôi biết rồi, chị Hưng, tôi chia buồn với chị, nghe chị
Hưng”. Tôi vẫn nức nở: - “Thiếu Tướng nghĩ sao
về kế hoạch đã gãy đổ?” - “Hưng đã nói với chị hết
rồi hả? Đành vậy thôi. Không phải lỗi chúng ta hèn nhát hay bỏ cuộc. Sự
sụp đổ không cứu vãn được vì lệnh hành quân không được Đại
Tá… thi hành, phóng đồ và lệnh không tới tay các đơn vị trưởng, lời
yêu cầu của dân chúng, lời kêu gọi của tôi quá muộn màng, không hiệu quả,
khó cứu vãn nổi tình hình”. Nói đến đây, Thiếu Tướng Nam hỏi
tôi: - “Chị biết vụ đài phát thanh bị nội ứng chứ?” -
“Thưa biết. Hưng cũng bảo tôi như Thiếu Tướng vậy. Bây giờ
Thiếu Tướng định liệu lẽ nào, có định phản công không?” -
“Chị quên còn dân chúng sao? Cộng Sản coi rẻ mạng dân, còn mình thì… Đàng chị
thế nào?” - “Thưa Thiếu Tướng, chúng nó đã tràn đầy dưới
nhà. Có vài tên định nhào lên, nhưng bị Giêng cương quyết đuổi xuống.
Hiện chúng đang thu dọn tài sản”. - “Còn mấy chú đâu hết?” -
“Chỉ có Nghĩa và vài ba người lính ở lại. Còn tất cả đã bỏ
đi hết. Hưng đã chết rồi, tôi không màng đến tài sản. Miễn là chúng
đừng đụng đến xác Hưng” - “Chị tẩm liệm Hưng chưa?” -
“Thưa chưa. Vừa tắm rửa, thay quần áo xong thì Thiếu Tướng gọi
tới”. - “Chị nên tẩm liệm Hưng ngay đi. Tôi sợ không còn kịp.
chúng nó sẽ không để yên”. - “Thiếu Tướng còn dạy thêm điều
gì không? Chẳng lẽ Thiếu Tướng chịu đầu hàng thật sao?” Người
thở dài trong máy. Người nói những lời mà đến chết tôi cũng sẽ không
quên: - “Số phận Việt Nam khốn nạn thế đó, chị Hưng ơi!
Tôi và Hưng đã sắp đặt tỉ mỉ, hoàn tất kế hoạch xong xuôi, còn bị
phản bội giờ chót”. Người chép miệng thở dài: - “Thôi
chị Hưng ơi”. Bỗng giọng người trầm xuống, ngậm
ngùi: - “Hưng chết rồi, chắc tôi cũng chết! Chúng tôi làm Tướng mà
không giữ được nước thì phải chết theo nước”. Giọng
người bình tĩnh và rắn rỏi: - “Cố gắng can đảm lên nhé chị
Hưng. Chị phải sống vì mấy đứa nhỏ. Đêm nay có gì nguy cấp, nhớ
gọi tôi. Nếu gọi không được, dặn Nghĩa gọi Thụy, lấy mật
mã mới”. - “Dạ, cám ơn Thiếu Tướng”. Nói chuyện
với Thiếu Tướng xong, tôi bước ra lan can nhìn xuống. Dưới sân, sĩ
quan và lính tráng đã đi hết. Trừ có Nghĩa còn ở lại. Cổng rào bỏ ngỏ.
Gió thổi đong đưa cánh cửa rít lên những tiếng kẽo kẹt bi ai. Mảnh
trăng cuối tuần 19 tháng 3 âm lịch chênh chếch soi, vẻ ảm đạm thê lương
như xót thương cho số phận Việt Nam Cộng Hòa, cho trò đời bể dâu hưng
phế. Viết đến đây, tôi nhớ lại từng lời của Thiếu Tướng
Nguyễn Khoa Nam, của Đại Tá Tỉnh Trưởng tỉnh Chương thiện Hồ
Ngọc Cẩn. Trọn đời tôi, làm sao tôi có thể quên giọng nói gấp rút của
anh Cẩn, giọng trầm buồn của Tướng Nam. 7 giờ sáng ngày 1 tháng 5, năm
1975. Vừa tụng dứt đoạn kinh Sám Tỉnh Thế trong nghi thức cầu siêu cho
Hưng, tôi nghe có tiếng nấc sau lưng. Quay lại, chính là Trung Tá Tùng, bác sĩ trưởng
Quân Y Viện Phan Thanh Giản, Cần Thơ. Ông đến thăm Hưng lần cuối.
Ông cho biết phải trở lại Quân Y Viện ngay vì Thiếu Tướng Nguyễn Khoa
Nam đã tự sát, xác còn nằm tại Quân Y Viện. Tướng Nam đã bắn vào thái dương,
lúc 6 giờ sáng ngày 1 tháng 5, 1975. Cho đến chết, mắt Tướng Nam vẫn mở
trừng trừng, uất hận, miệng người há hốc, đớn đau. Sau cuộc
điện đàm với người, tôi đã linh cảm, biết trước chuyện
gì sẽ xảy ra. Nhưng khi nghe bác sĩ Tùng báo tin, tôi xúc động vô cùng, tôi quỳ xuống,
hướng về Quân Y Viện, nơi Tướng Nam còn nằm đó, cầu nguyện: -
Xin Thiếu Tướng tha thứ. Tôi không dám bỏ xác Hưng để đến vuốt
mắt Thiếu Tướng và lo việc tẩm liệm cho Thiếu Tướng. Bây giờ
linh hồn của Thiếu Tướng đã gặp Hưng, xin linh thiêng phò hộ cho mẹ
con tôi thoát khỏi tay Cộng Sản. Xin thương xót cho quê hương, cho dân tộc chúng
ta. Xin thương xót cho toàn thể anh em binh sĩ. Trung Úy Nghĩa thay tôi đến viếng
xác người. Trung Úy Thành, vị ân nhân can đảm đặc biệt, đến với
tôi trong giờ phút nguy nan đó. Thành đã mời được Trung Tá Bia đến tẩm
liệm cho Hưng. Những vị ân nhân trong cơn biến loạn ấy, trọn đời
tôi xin ghi khắc ơn sâu. 8 giờ sáng ngày 1 tháng 5, 1975, các sĩ quan quân đoàn, mặc thường
phục, đến viếng xác Hưng. Mầu nhiệm thay, khi gặp lại những cộng
sự viên cũ, trong thoáng chốc, mắt Hưng hé mở, nhìn lên. Và từ trong đôi mắt
người chết, có hai giòng lệ chảy. Mặt người chợt đỏ bừng
lên. Người khóc cho quê hương đất nước bắt đầu đắm
chìm trong điêu linh. Người khóc cho đám tàn quân khốn khổ. Cho đến lúc chết,
hai Tướng Nam và Hưng chỉ phân tách nguyên nhân thất bại, làm hỏng kế hoạch
của hai người chớ không ai lên tiếng nặng lời trách móc vị Đại Tá
kia. Xin quý vị hiểu rõ giùm tôi. Tôi tôn trọng danh dự của hai ông, vợ con
và gia đình hai ông. Trong hoàn cảnh căng thẳng của đất nước, khi lòng người
mất niềm tin, hai ông cũng như nhiều người khác, thật sự đáng thương
hơn đáng trách. Không hiểu hai ông có đi thoát, hay bị bắt ở lại. Vận
nước ngàn cân treo sợi tóc, một vài người dù đánh đổi cả vận
mệnh cũng không nâng đỡ nổi tòa nhà Việt Nam đang sụp đổ tang thương.
Nhưng, một ngày chúng ta còn mang trong người dòng máu của dân tộc Lạc Hồng,
còn hít thở được khí trời, là một ngày chúng ta còn nợ nần quê hương.
Đó là món nợ thiêng liêng và cao quý mà ngôn từ loài người chưa thể diễn tả
được sát nghĩa, và thật đúng ý. Sao chúng ta không noi gương oanh liệt của
tổ tiên, của cha ông, nối tiếp ý chí bất khuất của tiền nhân, để
trang trải món nợ ân tình đó? Sao chúng ta cứ lo chê bai, công kích, hãm hại, đạp
chà nhau, để rồi vô tình làm lợi cho bọn cướp nước Cộng Sản?
Đọc
những gì tôi kể ở đoạn trên, những vị từng hỏi hay mỉa mai tôi,
đã hiểu tất cả sự thật vì sao Tướng Nam và Tướng Hưng đã
phải tự sát để bảo tồn tiết tháo. Không ai đem việc thành bại luận
anh hùng. Cũng chớ bao giờ lấy tâm địa tiểu nhân để đo lòng người
quân tử. Chúng ta, những người còn sống, những người Việt Nam ở
trong nước hay lưu vong khắp bốn phương trời, chúng ta phải tự nêu
lên câu hỏi: Chúng ta đã làm được gì cho đừng hổ thẹn với những
người đã nằm xuống?. Họ đã nằm xuống không phải
là vì họ hèn nhát! Họ đã nằm xuống là vì muốn bảo toàn Sáu Chữ mà họ
từng mang trên đầu: Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Nếu
chưa làm được gì cho quê hương, xin hãy thận trọng lời phê phán vô ý thức.
Đừng vô tình, thành tàn nhẫn sỉ nhục những người dám chết cho Tổ
Quốc.
--
--- This article comes from Cánh Thép http://www.canhthep.com
| |
|
 |
|
 |
|
 |
|
|
Thai Duong 530 Fighter Squadron, A-1 Skyraiders, Cu-Hanh-Pleiku Air Base, Vietnam
|
|
|
 |